Sáng kiến kinh nghiệm Tổ chức hoạt động sân khấu hóa tác phẩm văn học dân gian nhằm tạo hứng thú cho học sinh trong giờ học và nâng cao chất lượng môn Ngữ văn lớp 10 tại trường trung học phổ thông Yên Dũng số 3

Sáng kiến kinh nghiệm Tổ chức hoạt động sân khấu hóa tác phẩm văn học dân gian nhằm tạo hứng thú cho học sinh trong giờ học và nâng cao chất lượng môn Ngữ văn lớp 10 tại trường trung học phổ thông Yên Dũng số 3

5. Sự cần thiết áp dụng giải pháp sáng kiến

Khi dạy chuyên đề văn học dân gian, bản thân tôi luôn thường trực niềm trăn

trở: làm thế nào để học sinh có thể cảm nhận được cái hay, cái đẹp của tác phẩm

văn học dân gian; làm thế nào để các em yêu thích bộ phận văn học này trong bối

cảnh xã hội hiện đại ngày nay, để mỗi tác phẩm sẽ trở thành “viên ngọc lấp lánh”

trong tâm hồn các em. Từ trăn trở đó và với kinh nghiệm giảng dạy, tôi nhận thấy

rất cần áp dụng giải pháp sáng kiến này trong các giờ học văn học dân gian. Thậm

chí, giải pháp này có thể phát triển để áp dụng cả với bộ phận văn học viết và văn

học nước ngoài. Thú vị, bổ ích và phù hợp là những từ để dành cho hoạt động này

trong giờ học. Bởi lẽ:

Trước hết là do đặc trưng của bộ phận văn học dân gian. Văn học dân gian là

những sáng tác nghệ thuật ngôn từ truyền miệng, là sản phẩm của quá trình sáng

tác tập thể thể hiện nhận thức, tư tưởng, tình cảm của nhân dân lao động. Bộ phận2

văn học này gắn liền với hình thức diễn xướng (kể, hát, hò, ngâm, múa, diễn )

trong các môi trường sinh hoạt dân gian khác nhau (nghi lễ, lao động, sinh

hoạt).Tính diễn xướng gắn với văn học dân gian như một điều kiện sống còn - nhờ

đó mà tác phẩm được truyền đến đông đảo quần chúng nhân dân. Và giờ đây, để

làm sống lại tác phẩm văn học dân gian trong môi trường học tập, thì hình thức sân

khấu hóa là một hoạt động thú vị. Trên sân khấu biểu diễn, cũng chính là bục giảng

quen thuộc, cả người thể hiện, cả người tiếp nhận đều tỏ ra rất hào hứng.

pdf 51 trang Người đăng phuongnguyen22 Ngày đăng 03/03/2022 Lượt xem 2244Lượt tải 7 Download
Bạn đang xem 20 trang mẫu của tài liệu "Sáng kiến kinh nghiệm Tổ chức hoạt động sân khấu hóa tác phẩm văn học dân gian nhằm tạo hứng thú cho học sinh trong giờ học và nâng cao chất lượng môn Ngữ văn lớp 10 tại trường trung học phổ thông Yên Dũng số 3", để tải tài liệu gốc về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
ng tăm lẫy lừng sao. Được, lần này ta sẽ không tha thứ 
cho hắn. Ta sẽ đến tận nhà Mtao Mxây để chiến đấu tới cùng, không thắng không 
về! 
CẢNH IV 
(Đi đến nhà Mtao Mxây. Mtao Mxây đang đứng cạnh Hơ Nhị) 
Đăm Săn: Ơ diêng, ơ diêng, xuống đây. Ta thách ngươi đọ dao với ta đấy. 
Mtao Mxây: ta không xuống đâu diêng ơi. Tay ta còn đang bận ôm vợ hai 
chúng ta ở trên nhà này cơ mà. 
Đăm Săn: Xuống, diêng! xuống, diêng! Ngươi không xuống ư? Ta sẽ lấy cái 
sàn hiên của nhà ngươi ta bổ đôi, ta sẽ lấy cái cầu thang của nhà ngươi ta chẻ ra 
kéo lửa, ta hun cái nhà của nhà ngươi cho mà xem. 
Mtao Mxây: Khoan, diêng, khoan. Để ta xuống. Ngươi không được đâm ta 
khi ta đang đi xuống đó nghe. 
Đăm Săn: Sao ta lại đâm ngươi khi ngươi đang đi xuống nhỉ. Ngươi xem 
đến con lợn nái của nhà ngươi ta cũng không thèm đâm nữa là. 
Mtao Mxây: ta sợ ngươi đâm ta khi ta đang đi lắm. 
Đăm Săn: Sao ta lại đâm ngươi khi ngươi đang đi xuống nhỉ. Ngươi xem 
đến con trâu của nhà ngươi ta cũng không thèm đâm nữa là. 
(Hai tù trưởng giao chiến quyết liệt. Mtao Mxây có vẻ yếu thế, vừa đánh vừa 
chạy trốn.) 
Hơ Nhị: (tay cầm miếng trầu) Đây là miếng trầu, là tất cả tấm lòng và sức 
mạnh của ta. Ai ăn được sẽ trở thành vị tướng tài ba. (quăng miến trầu, Đăm Săn 
đớp được, càng mạnh mẽ hơn) 
15 
Già làng: sau một hồi chiến đấu, cả hai đều thấm mệt. Đăm Săn mộng thấy 
ông trời bày cách cho chàng đánh thắng Mtao Mxây. Đó là lấy chày mòn ném vào 
vành tai kẻ thù. Đăm Săn làm theo lời ông trời và Mtao Mxây bị hạ gục. 
Mtao Mxây: (ôm chân Đăm Săn và cầu xin bằng giọng run sợ) ơ diêng, hãy 
tha cho ta, ta sẽ làm lễ cầu phúc cho diêng 1 trâu, ta cho thêm một voi nữa. 
Đăm Săn: sao ngươi còn cúng trâu cầu phúc cho ta. Chẳng phải vợ ta ngươi 
còn cướp ư. Thôi ngươi hãy cút đi. 
(Đăm săn đi về phía Hơ Nhị. Mtao Mxây định đâm lén nhưng chàng phát 
hiện ra và đâm phập một cái, Mtao Mxây chết) 
Hơ Nhị: Đăm săn, chàng thật tài giỏi. Chàng quả là người anh hùng của 
buôn làng. 
Đăm Săn: (cầm tay Hơ Nhị) Nàng biết không, tình yêu dành cho nàng và 
danh dự của một vị tù trưởng, danh dự của cộng đồng đã buộc ta cần phải chiến 
đấu và chiến thắng. Bây giờ chúng ta hãy trở về nhà ăn mừng chiến thắng này. 
Nhưng trước khi về, ta muốn người dân của buôn làng này hãy đi theo ta, ta muốn 
ai ai cũng có cuộc sống sung túc, giàu có. (nói với khán giả) Ơ tất cả tôi tớ trong 
làng, các ngươi có đi với ta không? 
Dân làng: có, chúng tôi sẽ đi theo người anh hùng của buôn làng, người biết 
bảo vệ danh dự, gia đình và buôn làng. Chúng tôi có đi. 
Đăm Săn: Hãy nổi trống nổi, chiêng lên nào. 
( Nhạc bài Suối đàn tơ-rưng. Mọi người nắm tay nhau múa theo điệu nhạc) 
Hết 
16 
2. Kịch bản Tấm Cám (Kịch bản 10a5) 
 Nhân vật: Tấm, Cám, Dì ghẻ, Nhà Vua, Lính, 3 dân làng- dẫn truyện 
 CẢNH I 
 (cái nồi để trên 1 cái bếp. Dì ghẻ đi ra trên nền nhạc bống Bống bống bang 
bang) 
 Dì ghẻ: (chào duyên dáng) Ai da! Ngày gì mà nóng dữ vậy (quạt quạt). Coi 
bữa nay nó cho mình ăn cơm cháo gì đây (Đến bên nồi dì ghẻ mở nắp). 
 Dì ghẻ: Taaaaam!...... 
 Tấm: (chạy ra hấp tấp) Dạ mẹ 
 Dì ghẻ: tao đã nói mày bao nhiêu lần rồi. Tao cấm mày xào nấm với dấm. 
Mày có ấm đầu không? Cẩn thận tao cho mày vài đấm. 
 Tấm: dạ con không có làm vậy mà. 
 Dì ghẻ: lại còn cãi. Chả lẽ tao nói điêu. Hứ (đi vào trong) 
 Dẫn truyện: Hàng ngày, những lời đay nghiến, chửi bới Tấm xảy ra như 
cơm bữa, cho dù gì ghẻ đã đôi lần bị phê bình trước làng xã vì vi phạm nếp sống 
văn minh gia đình văn hoá. Tấm làm gì cũng bị bà mắng, trong khi Cám cũng đâm 
thủng mâm lúc chơi đùa với Tấm thì lại được mẹ khen là văn võ song toàn.Rồi 1 
ngày nọ.. 
 (Tấm đang quét nhà. Dì ghẻ đi ra, ánh mắt ma quái. Dì ghẻ nghĩ ngợi rồi đi 
lại chỗ Tấm) 
 Dì ghẻ: Cám ơi, ra mẹ nói nè con. 
 Cám: (từ sân khấu vọng ra) Con đang ngủ mẹ cần gì sai chị Tấm ý. Haizz 
 Dì ghẻ: mày có ra đây không thì bảo (giậm chân). 
 Cám: (ngái ngủ bước ra) mẹ, sao đông người thế này kêu con ra chưa kịp 
trang điểm gì cả (làm duyên dáng). Chào các bạn, tôi là Cám xinh đep!(nhún qua 1 
bên) 
 Dì ghẻ: tự nhiên hôm nay mẹ thèm ăn tép xào khế. Thôi thì 2 con chịu khó 
ra đồng mò tép cho mẹ vậy. 
 Cám : con không rảnh (định quay vào trong để ngủ tiếp) 
 Dì ghẻ: đứa nào bắt được nhiều tép hơn thì mẹ thưởng cho cái yếm đào. 
 Cám: (mở tròn mắt, quay lại ngay) thiệt hả mẹ? Vậy đi nhanh nào chị Tấm. 
(nhanh như chớp Cám giật cái giỏ rồi chạy đi) 
 Tấm: dạ mẹ con đi (từ từ lấy giỏ ra đồng) 
17 
CẢNH II 
 Dẫn truyện: Hai cô vâng lời mẹ và chạy đi. Tấm chăm làm. Cô nhảy ào 
xuống đồng. Cô mò từng con tép, bắt từng con tôm bỏ vào giỏ. Cám thì mải lo bắt 
bướm hái hoa. 
 Cám: (đi qua 1 bên) thôi chết rồi. Mình mãi lo bắt bướm hái hoa còn giỏ 
thì(nhìn vào giỏ) trống. (Cám liếc qua liếc lại. nhìn Tấm bằng ánh mắt ma quỷ ) 
chị Tấm ơi, chị Tấm. 
 Tấm: có chuyện gì vậy em? 
 Cám: đến giờ về rồi chúng ta về thôi. (cố ý đưa cái giỏ trống không cho Tấm 
xem) 
 Tấm: thôi chết. Sao giỏ em lại không có con tép nào. Về chắc mẹ sẽ đánh 
đòn. Để chị chia cho em 1 nữa nhé! 
 Cám: thôi không cần đâu chị. Tép là của chị bắt mà em nỡ lòng nào mà làm 
vậy. Quân tử có gan làm có gan chịu (chống nạnh). Ấy chết, chị Tấm ơi, đầu chị 
lấm kìa. 
 Tấm: (sờ đầu): đâu em? Phủi cho chị cái. 
 Cám: nhiều lắm chị ơi. Thôi chị ra kia hụp xuống gội đầu đi. Nhanh lên. 
 Tấm: ừ cũng được. Vậy em chờ chị nhé. (Tấm quay đi rồi bất chợt quay lại) 
Cám em cầm hộ cái giỏ tép cho chị đi ra kia gội đầu. 
 Cám: thôi chị đem theo đi. Để em cầm lỡ có chuyện gì chị lại đổ thừa em. 
 Tấm: ừ vậy đi. Quay đi. 
 Cấm: ê ê. Chờ chút. (Níu lại) thôi để kia đi. (nũng nịu) có gì em trông giúp 
cho. 
 (Tấm để giỏ đó rồi đi vào ..) 
 Cám: (hí ha hí hửng chạy lại giỏ tép trút qua) chị Tấm ơi hụp cho sâu nha 
(cười gọi vọng vào) 
 Dẫn truyện: Cám lấy được giỏ tép của Tấm chạy về ngay. Tấm gội đầu ra 
thấy trong giỏ không còn con tép nào. Tấm ngồi khócBụt hiện ra. 
 Bụt: làm sao con khóc? 
 Tấm: Ông là ai? 
 Bụt: ta là Bụt. (đến chổ Tấm, chìa ra mảnh giấy). Đây là giấy thông hành 
nghề Bụt của ta. Rồi có chuyện gì kể cho ta để ta giúp. 
 Tấm: hức hức Con bắt được 1 giỏ đầy tép. Nhưng gội đầu ra đã không còn 
con nào.( Vừa nói vừa nấc) 
 Bụt: con hãy thử nhìn xem trong giỏ còn con nào không? 
18 
 Tấm: Dạ bị người ta lấy hết rồi (nhìn liếc nhanh qua giỏ) 
 Bụt: con nhìn kĩ lại xem 
 Tấm: dạ hết rồi mà 
 Bụt : thì ta bảo nhìn cứ nhìn đi (Trợn tròn mắt) 
 Tấm: (miễn cưỡng nhìn lại vào giỏ thật kĩ) Á à. Còn sót 1 em cá bống 
 Bụt: con đem về thả bống xuống giếng. Mỗi ngày ăn cơm 3 bát thì nhường 1 
bát cho bống. Lúc gọi bống lên ăn con phải đọc thần chú như này. (dằng hắng) 
Báng báng bông bông. A nhầm. Bống bống bang bang! Lên ăn cơm vàng cơm bạc 
nhà ta. Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người. 
 Tấm: dạ con hiểu rồi ạ. Cảm ơn Bụt. 
 Bụt: thôi ta đi đây. 
 Tấm: Bụt bay đi ngay à. 
 Bụt : ừ ta bay đây. (phất cây phất trần) chíu thôi đi bộ cho chắc. (đi vào 
trong) 
 CẢNH III 
 (Tấm về đến nhà, đi vào trong). 
 Dì ghẻ: (đứng chống nạnh trước cửa chặn đường) Tấm! đưa giỏ tép tao coi. 
 Tấm: (rụt rè đưa giỏ tép cho dì ghẻ) 
 Dì ghẻ: (cầm giỏ tép) Đồ con gái làm biếng. Đi cả 1 ngày mà không được 
con nào. Tao phải đánh mày mới được. 
 Cám: (chạy ra) mẹ, đau chị. (Dì ghẻ ngơ ngác. Cám đưa cho dì ghẻ cái chổi 
lông gà giấu sau lưng.Thế là dì ghẻ và Cám thi nhau đánh đập Tấm). 
 CẢNH IV 
 Tấm: (từ trong đi ra giếng tay bưng 1 chén cơm) Bống bống bang bang, lên 
ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta. Chớ ăn cơm hẩm cháo hoa nhà người. 
 (Mẹ con Cám rình rập sau lưng. Chờ tấm vào trong nhà. Mẹ con Cám lại 
bên giếng thì thầm to nhỏ.) 
 Dì ghẻ: không biết cái con Tấm nó làm gì mà thập thà thập thụt. Có cái gì 
dưới giếng không nhỉ? (Dì ghẻ nhìn xuống giếng) 
 Dì ghẻ: Á aaaaa..! 
 Cám: dì vậy mẹ? có cái gì vậy? 
 Dì ghẻ: (quay lên) đẹp quá 
 Cám: cái gì đẹp? 
 Dì ghẻ: mặt mẹ đẹp. 
 Cám: để con coi nào.Á aaaaa.! 
19 
 Dì ghẻ: cái gì nữa? 
 Cám: ai mà đẹp thế kia? Conà. 2 mẹ con đều đẹp như nhau.( cười) 
 Cám: thôi để con vào trong nhà lấy bát cơm ra.(Cám chạy vào gặp đúng lúc 
Tấm đi ra). Mất hồn.(lạng lại về phía dì ghẻ) 
 Dì ghẻ: Tấm hôm nay con đi chăn Trâu cho mẹ. Còn nữa. Chăn trâu thì chăn 
đồng xa. Chớ chăn đồng gần làng bắt mất trâu. 
 Tấm : Dạ. 
 Dẫn truyện: Tấm đi rồi 2 mẹ con Cám mới thực hiện kế hoạch bắt bống. Thế 
là mẹ con Cám cũng bắt được Bống rồi đi chiên giòn chấm mắm ruốc. Tấm về 
không thấy Bống đâu gọi mãi chẳng lên. Bỗng có con gà mái lạng quạng đâu gần 
đấy cất tiếng. 
 Gà: cục ta cục tác cho ta nắm thóc ta bới xương cho. 
 Dẫn truyện: Tấm lấy thóc cho gà. Gà bới xương lên cho Tấm. Tấm thấy 
xương cá bống bèn ngồi khóc. Bụt lại hiện lên 
 Bụt: làm sao con khóc? 
 Tấm: thưa Bụt, cá bống con nuôi lâu nay ai đã cho vào nồi rồi. hu hu hu. 
 Bụt: con cứ bình tĩnh. Con nghe theo lời ta. Đem xương cá bống bỏ vào 4 
cái hũ chôn ở 4 chân giường sau này đến khi thời cơ chín muồi ta sẽ cho con biết. 
 CẢNH V 
 ( Tên lính đi rao.) 
 Lính: nhà vua mở hội mời bà con nội ngoại 2 bên cô chú anh chị em đến dự 
hội. loa loa loa loa.( đi vào trong) 
 Cám: mẹ mẹ mẹ mẹ..(thở hổn hên). Nhà nhà vua mở hội, mẹ con mình 
đi dự hội đi. 
 Dì ghẻ: ui giời ời. (thờ ơ) 3 cái hội ấy tao còn lạ gì. (đổi thái độ) Vào, vào 
thay đồ đi thôi con 
 Tâm: Dì ơi! Cho con đi xem hội nhé. 
 Dì ghẻ: việc tao giao mày làm xong chưa mà đòi đi? 
 Tấm: dạ xong cả rồi. 
 Tấm- Dì ghẻ: Quét nhà? dạ rồi. nấu cơm? dạ xong. Giặt đồ chưa? dạ rồi. rửa 
chén? dạ xong. Cho heo ăn? dạ rồi. cho gà ăn? dạ xong. Cắt cỏ cho trâu? dạ rồi. 
tắm chó chưa? À nhầm nhà ko có chó. Bổ củi chưa? dạ xong hết rồi thưa dì. Ừ vậy 
thì đi đi. 
 Tấm: (mừng rỡ) Con cảm ơm dì ạ. 
 Cám: Tấm không được đi á nha mẹ.. con không biết à nha. 
20 
 Dì ghẻ nói thầm: nó làm xong hết rồi thì nó đi chớ mẹ biết làm sao? 
 Cám: con không biết đâu mẹ nghỉ cách đi. Hhuhuhu 
 Dì ghẻ: Được rồi, để mẹ nghĩ. (Dì ghẻ đi vào trong nhà.) 
 (Tấm đi thay bộ đồ khác). 
 Cám: (nói 1 mình) lần này con Tấm mà đi thì biết đâu nó cưa được hoàng tử 
thì làm thế nào? Không được! Không được 
 Dì ghẻ (đi ra nói với Cám): Đây đây mẹ nghĩ ra rồi. Con cứ đợi đấy mẹ cho 
con xem. Tấm Tấm đâu rồi ra đây mẹ bảo. 
 (Tấm thay đồ xong chạy ra.) 
 Cám: (cười khúc khích) Đi hội với cái bộ đồ rách rưới ấy hả. xấc. (huých 
Tấm 1 cái rồi quay đi) 
 Dì ghẻ: trước khi đi con làm cho mẹ cái này. 
 Tấm: gì vậy ạ? 
 Dì ghẻ: (bưng 2 thúng ra trút vào nhau) Con lựa cho mẹ kim cương đen với 
hột xoàn trắng ra 2 rổ rồi thì muốn đi đâu đi. 
 Cám: (lẩm nhẩm) có thóc với gạo mà cũng bày đặt kim cương đen với hột 
xoàn trắng (đi vào trong cùng dì ghẻ) 
 CẢNH VI 
 (Tấm ngồi khóc bụt lại hiện lên.) 
 Bụt: làm sao con khóc? 
 Tấm: hức hức hức (nấc) 
 Bụt: con không nói thôi ta đi đây. 
 Tấm: (nấc) từ từ..(nấc) con muốn đi xem hội nhưng mà dì con bắt nhặt 
ra 2 rổ thóc với gạo. Con lựa thì đến khi nào mới xong hả Bụt 
 Bụt: thôi được rồi, con nín đi, ta sẽ giúp con. 
 Tấm: đừng nói là Bụt ngồi đây nhặt ra nhé 
 Bụt: con khỏi lo. Ta sẽ sai đàn chim sẻ xuống để nhặt giùm con. 
 Tấm: Hu hu hu con không có đồ đẹp để đi xem hội 
 Bụt: con cứ yên tâm để ta tính. ( vuốt râu) Con còn nhớ xương Bống ta bảo 
con chôn ở 4 góc giường không? Con vào nhà đào lên. Con sẽ thấy điều kì diệu. hà 
hà hà..(Bụt đi bộ xuống sân khấu) 
 Tấm: (chạy vào trong rồi chạy ra sân khấu) Ta đã có đồ đẹp rồi. Con cảm 
ơn ông bụt nhiều ạ! 
 (Tấm đi ngang qua ,đến giữa sân khấu đánh rơi chiếc giày) . 
21 
CẢNH VII 
 (Nhà vua cùng 2 tên lính đi ngang qua. Vua vấp chiếc hài té cái rầm). 
 Vua: Ôi chiếc hài của ai mà đẹp thế này, nhân gian ta chưa thấy bao giờ. 
Người đi nó chắc cũng phải là mỹ nhân tuyệt thế. Ta nhặt được hài tức là có duyên 
đây. Các ngươi mau thông báo cho mọi người nhặt lại của rơi cho ta và ta cũng 
muốn xem người đó là ai, biết đâu đây là ông trời se duyên cho ta. 
 Lính: dạ em đi ngay ạ.(gọi loa) Nhà vua có chiếc giày xinh ai là mỹ nhân thì 
xin lên thử. Loa loa loa loa. Nếu ai thử vừa giày sẽ được làm vợ vua. Loa loa loa 
loa. 
 (Mọi người nô nức kéo đến thử giày trong đó có mẹ con Cám. Nhà vua ngồi 
trên) 
 Lính: yêu cầu mọi người xếp hàng để lần lượt vào thử giày. 
 Lính: Xin mời cô MụnThịCám 
 Cám: (nũng nịu bước ra sân khấu) xin chào quí vị. Rất vui khi đến với cuộc 
thi hôm nay. Em xin phép được thử giày. 
 Lính: khoan khoan. Cho tui phỏng vấn đôi lời. Nếu như bạn thử vừa giày và 
được làm hoàng hậu bạn sẽ làm gì? 
 Cám: Em nếu em được làm hoàng hậu thì em sẽ dành 50% số trang sức 
của mình đổi ra tiền mặt để cho mua váy áo. Em sẽ xin thêm nhà vua dành 1 số 
tiền cho vào quĩ mẹ em, dì em, nhà ngoại em..v..v. 
 Lính: nói nhiều quá thử giày đi bà. 
 (Cám thử giày nhưng không vừa. Cô ráng hết sức cho chân vào giày cuối 
cùng bị dì ghẻ xô ra) 
 Dì ghẻ: đến lượt mẹ. 
 (Cám nhăn nhó đi ra.) 
 Lính: bà kia, ai cho bà vào đây? 
 Dì ghẻ: tui đi thử giày. Tránh ra cho tui thử. 
 Lính 1: bà tên gì? 
 Dì ghẻ: Gạo Thị Nếp. 
 Lính 2: (nhìn danh sách) Gạo Thị Nếp 25 tuổi mà bà thím ở đâu ra đấy 
 Dì ghẻ: tao 52 không được à (dì ghẻ cho chân vào giày). 
 Nhà vua: đúng là hồng nhan bạc mệnh mà. Ta đẹp trai ngời ngợi thế này mà 
xem cái lũ kia kìa. Haizz. Thôi dẹp dẹp hết đi. Về. 
 Tấm: (từ trong chạy ra) Ơ giày của tui, của tui (xỏ giày vừa im) 
22 
 Nhà vua: (mở to mắt) Ôi! Người đẹp, nàng chính là định mệnh của cuộc đời 
ta. I LOVE U! (giơ 2 tay ra ôm Tấm), (nhạc Khi hai ta chung một nhà vang lên) 
Hết 
23 
 3. Kịch bản An Dương Vương và Mị Châu, Trọng Thủy 
 Nhân vật: An Dương Vương, Trọng Thủy 
 CẢNH I: 
 (Nhạc và tiếng sóng biển dạt dào, xác Mị Châu trên bờ biển ) 
 Trọng Thủy (chạy ra, gọi với): Mị ChâuMị Châunàng ơi, (ôm xác vợ, 
khóc buồn) Lỗi là tại ta, tại ta. 
 CẢNH II 
 Trọng Thủy: (thẫn thờ đi như người mất hồn, mắt bỗng tìm kiếm) Mị Châu, 
nàng đâu rồi? Ta rất nhớ nàng, ta có lỗi với nàng! (Quỳ bên giếng nước) Phải nàng 
không, nàng đừng đi, hãy đợi ta (gieo mình xuống giếng) 
 CẢNH III 
 (An Dương Vương đang ngồi trên ngai vàng, đầu cúi xuống buồn bã) 
 Trọng Thủy: Nhạc phụ, người có thấy hiền thê Mị Châu của con đâu không 
ạ? 
 An Dương Vương (đứng dậy, giận dữ): Ngươi còn dám gọi ta là nhạc phụ ư, 
ngươi còn dám tìm gặp con gái ta ư? 
 Trọng Thủy: Nhạc phụ, xin người đừng nói như vậy! (quỳ xuống dưới chân 
An Dương Vương) 
 An Dương Vương: (đẩy ra) ngay từ đầu, khi ngươi đến với Mị Châu, ngươi 
đã vì cái mục đích xấu xa của mình rồi. 
 Trọng Thủy: (đau buồn) Thưa nhạc phụ, đúng là khi mới sang Âu lạc, con 
chỉ vì muốn đánh cắp bí mật của Âu Lạc mà phải đóng vai con rể. Nhưng khi ở bên 
Mị Châu, chính sự ngây thơ, tấm lòng trong sáng, tình cảm chân thành của nàng đã 
làm tan bức tường giá băng trong con. Con thực sự rất yêu thương nàng! 
 An Dương Vương: (tức giận) yêu thương ư, ngươi nói từ ấy không biết 
ngượng mồm à. Tình cảm chân thành đã làm tan chảy trái tim giá băng ư? Vậy tại 
sao ngươi không cùng Mị Châu chung sống hạnh phúc, vun đắp tình giao hảo 2 
nước mà lại rắp tâm đánh tráo nỏ thần, rồi 2 cha con ngươi còn mang quân sang 
chiếm Âu Lạc! 
Ngươi là kẻ bội bạc, là một tên gián điệp xảo trá! Cút ngay! 
 Trọng Thủy: (quỳ xuống) Xin người hãy hiểu cho con! (đứng dậy) Con 
buộc phải lựa chọn bên hiếu, bên tình. Khi tạm biệt nàng, con cũng dặn dò nàng 
rắc lông ngỗng để mong được gặp, đoàn tụ với nàng. 
 An Dương Vương: Ngươi dặn Mị Châu như vậy để cha con ngươi đuổi theo 
rồi đẩy ta và con gái vảo cảnh cùng đường tuyệt lộ thì đúng hơn, hư. 
24 
 Trọng Thủy: dạ không. Trước khi con trở về nước, con đã dặn dò nàng: 
“tình vợ chồng không thể lãng quên, nghĩa mẹ cha không thể dứt bỏ, ta nay trở về 
thăm cha, lỡ như 2 nước thất hòa, bắc nam cách biệt, ta tìm nàng lấy gì làm dấu?” 
Con không thể nói thẳng ra, phải mượn lời bóng gió để nhắc nàng liệu đường 
chuẩn bị. Nào con có ngờ đâu chính lòng tin tuyệt đối của nàng dành cho con đã 
khiến nàng không thể nhận ra ngụ ý. Thực lòng con không muốn chuyện xảy ra với 
nàng như thế này! 
 An Dương Vương: (chỉ tay giận dữ) Thôi, ngươi đừng nhiều lời xảo trá. 
Đừng nhắc tên con gái ta, ngươi không có tư cách. (đau buồn) Con gái ta trái tim 
lầm chỗ để trên đầu, nỏ thần vô ý trao tay giặc, nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu. Chính 
ngươi đã hại chết con gái thân yêu của ta! 
 Trọng Thủy: Con không hại chết Mị Châu. Chính Người đã chém chết nàng 
bằng thanh kiếm này.(chỉ tay vào thanh kiếm) 
 An Dương Vương: ngươingươi (đau đớn, đặt tay lên ngực, ho). Ngươi 
chưa từng làm cha, làm sao ngươi hiểu được nỗi đau của một người cha phải ra tay 
chém con gái yêu dấu của mình. Trái tim ta đau đớn như ngàn mũi kiếm đâm vào. 
Ngươi ngẫm xem, lần theo dấu lông ngỗng, Đà vương cha ngươi có thể để Mị 
Châu sống không! Mị Châu là đứa con gái duy nhất của ta nhưng cũng là một 
người dân. Bất cứ ai làm hại đến vận mệnh đất nước thì mang tội bất trung, mang 
tội với nước, dù có là dân hay công chúa. Ta là một người cha, nhưng cũng là đấng 
quân vương, phải đặt quyền lợi dân tộc lên hàng đầu, không thể vì tình riêng mà 
bao che cho con gái. 
 Trọng Thủy: Nhưng nàng không có lỗi, không cố ý hại vua cha, chỉ vì nàng 
quá tin tưởng con thôi. 
 An Dương Vương: Sự chủ quan, mất cảnh giác khi nước nhà lâm nguy cũng 
là mang tội. Ta cũng vì chủ quan, mất cảnh giác nên đã đẩy vận mệnh đất nước 
đắm bể sâu. Ta có tội với nhân dân Âu Lạc. Vận nước thịnh suy, xã tắc an nguy 
đều do mệnh trời, nhưng con người tu tâm, tĩnh đức mà kéo dài thời vận. Mị Châu, 
con gái ta nếu một lòng trung hiếu, đời sau sẽ tỏ, cũng như ta và ngươi, hãy để đời 
sau suy xét. Còn bây giờ, ngươi hãy đi đi! (đi vào trong, còn Trọng Thủy quỳ sụp 
xuông, cúi đầu. nhạc nổi lên) 
Hết 
25 
 4. Kịch bản Tam đại con gà (Kịch bản lớp 10a1) 
 Nhân vật: Thầy đồ; Bố học trò; Mẹ học trò; Học trò 1,2,3. 
 CẢNH I 
 (Thầy đồ đeo tay nải vừa đi, vừa đọc sách. Bố mẹ học trò đi tới) 
 Bố học trò: Ê.. cu Tèo cu Tèo Đi đâu mà trông đỏm dáng thể nhỉ?
 Thầy đồ: (khó chịu, giọng bực bội) Cái nhà anh này, tôi đây là đang học trên 
tỉnh về. Bây giờ chữ nghĩa của tôi là có thể dạy cho cả làng này. Anh chị đừng có 
mà ăn nói suồng sã thế. 
 Bố học trò: (ngượng ngùng, bối rối) thì tôi đây cứ quen miệng vậy. Này, thế 
cho tôi hỏi việc học cái chữ trên tỉnh có khó như vợ tôi rặn đẻ không vậy? (vừa nói 
vừa xoa bụng bầu của vợ) 
 Thầy đồ: (càng bực bội) Cái nhà anh này, đương nhiên là khó gấp vạn lần 
chứ lị. Rặn đẻ thì con nó ở trong bụng, rặn mãi thì nó cũng ra. Chứ học văn mà 
không có chữ nào trong bụng thì lấy gì mà rặn hả. 
 Mẹ học trò: Cậu nói kể cũng phải. Thế trong bụng cậu chắc phải nhiều chữ 
lắm nhỉ (lấy tay chỉ vào bụng thầy đồ) 
 Thầy đồ: (gạt tay mẹ học trò, vẻ mặt tự đắc) Lại chả. Tôi đây trên thông 
thiên văn, dưới tường địa lí, sách Tam thiên tự tôi thuộc làu làu. Thử hỏi có cái gì 
mà tôi không tường. 
 Bố học trò: vậy thì xin phép mời thầy về dạy cho bọn trẻ nhà tôi có được 
không? 
 Thầy đồ: (giả vờ lưỡng lự) Tôi là tôi đang bận nghiên cứu sách thánh hiền 
cơ. Thế nhưng mà thôi được rồi, tôi sẽ sắp xếp cho anh chị. Mà từ bây giò anh 
chị phải gọi tôi là thầy đồ nghe chưa? (tay vỗ ngực tự đắc). 
 Bố mẹ học trò: (vui mừng) Vâng, quý hóa quá! 
 CẢNH II 
 (Thầy đồ ngồi trên dạ học. Ba trò ngồi dưới) 
 Thầy đồ: (tay cầm bút viết lên giấy) Các trò, đây là chữ nhất. Còn đây là chữ 
nhị. Đây là chữ tam. (Học trò đọc theo lời thầy). 
 Học trò 1: Thầy ơi, thế chữ vạn viết như thế nào ạ? 
 Thầy đồ: (vẻ mặt bối rối, thì thầm) Sao nó không hỏi mình chữ tứ, chữ ngũ, 
mà lại hỏi chữ vạn nhỉ? Chữ vạn viết thế nào nhỉ? (Nói vói học trò) Ta sẽ dạy từ từ 
cho các trò. Bây giờ mà học chữ vạn thì tối cũng chưa đến. 
 Học trò: vâng ạ! 
26 
 Thầy đồ: (chỉ vào nét chữ Tước) Các trò, đây là chữ tước, nghĩa là chim sẻ. 
Các trò đọc to cho thầy: Tước là chim sẻ 
 Học trò: (đọc to) Tước là chim sẻ. Thầy ơi, thế sau chữ tước là chữ gì hả 
thầy? chữ gì hả thầy? Chữ gì thầy ơi? 
 Thầy đồ: (bối rối,

Tài liệu đính kèm:

  • pdfsang_kien_kinh_nghiem_to_chuc_hoat_dong_san_khau_hoa_tac_pha.pdf